Chương 92: Nhầm

[Dịch] Ta Cuối Cùng Rồi Sẽ "Cày" Thành Thần Minh

Thương Điểu Độc Tình

5.030 chữ

02-11-2024

“Nhìn quần áo cậu ấy mặc, hình như là người luyện võ, chắc không phải cậu ấm cô chiêu đến tham gia tiệc... Là đệ tử của võ đường nào vậy? Cũng được mời đến để phụ trách an ninh ư? Trông còn trẻ quá.”

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông mặc vest, nhìn Tiết Cảnh và Tiểu Triệu bên cạnh, đối chiếu trong đầu, cười nói:

“Lý sư phụ, hình như vị kia là cao đồ của võ đường Tàng Long.”

Lý Chiếu Tuyền nghe vậy, khóe mắt giật giật, ngờ vực:

“Tôi đều đã gặp qua sáu đệ tử chân truyền của võ đường Tàng Long, kể cả con bé út, nhưng nhóc này tôi có biết đâu chứ?”

“Không cho người ta nhận thêm đệ tử mới hả?”

Có người bên cạnh lên tiếng trêu chọc.

Lý Chiếu Tuyền nghe vậy, quay đầu nhìn người đó.

“Trương Đại Thanh, sao anh cũng tới?”

Trương Đại Thanh cao gầy, mặc vest màu xanh đen bước tới, khoác tay lên vai Lý Chiếu Tuyền, hất hàm về phía Tiết Cảnh ở xa.

“Lý Thất ‘Long Vương’ đã nói từ lâu là muốn nhận bảy đệ tử, có lẽ đây là người thứ bảy, còn giấu kín nữa chứ, đã có thể ra ngoài làm việc rồi mà trong giới vẫn chưa có ai biết, e là được bí mật dạy dỗ từ lâu, muốn lấy cậu ta để gây tiếng vang đây mà.”

Lý Chiếu Tuyền bĩu môi:

“Một thằng nhóc chưa ráo máu đầu thì làm được cái gì? Hôm nay chắc chỉ đến cho có lệ nên Lý Thất mới để cậu ta đến đây kiếm chút công lao, mở mang kiến thức, không gây rắc rối đã là tốt lắm rồi.”

Anh ta nhìn ngoại hình của Tiết Cảnh, cười khẩy:

“Biết đâu còn muốn để cho tên mặt búng ra sữa này đến đây câu mấy bà cô giàu có nữa.”

Trương Đại Thanh lắc đầu thở dài:

“Đừng nói thế, chưa chắc anh đã đánh lại được cậu ta đâu ha? Tôi thấy cậu ta đứng rất vững, mỗi bước đi đều có khoảng cách bằng nhau, không hơn không kém, phần thân trên không hề lắc lư, rõ ràng là khả năng kiểm soát cơ thể rất mạnh, đã có chút công phu vận kình rồi.”

Lý Chiếu Tuyền không cho là đúng, lắc lắc bắp tay cuồn cuộn:

“Vận dụng kình lực tốt thì có ích gì? Dù cậu ta có thể lấy một phần sức mạnh tạo ra hiệu quả gấp mười thì khi đối mặt với nắm đấm trăm phần nghìn phần cũng vẫn sẽ bị đánh chết bằng một đấm, vô nghĩa thôi.”

Trương Đại Thanh liếc mắt:

“Không nói chuyện với đám người cơ bắp các anh được.”

...

“Tiết sư phụ, mời ngài xem.”

Tiểu Triệu lấy một tấm bản đồ từ sảnh khách sạn, trải ra trước mặt Tiết Cảnh.

“Đây là bản đồ của sảnh tiệc.” – Tiểu Triệu giải thích.

Anh ta chỉ tay vào một khu vực được khoanh tròn trên bản đồ.

“Hôm nay chúng tôi mời tổng cộng sáu vị sư phụ, mỗi vị phụ trách an ninh cho một khu vực, ngài phụ trách khu vực này.”

“Sau khi vào sảnh tiệc, xin hãy lo liệu khu vực này giúp chúng tôi.”

Tiết Cảnh xem kỹ bản đồ, ghi nhớ toàn bộ, gật đầu cười:

“Yên tâm, cứ giao cho tôi.”

Hai người vừa đi về phía thang máy, Tiểu Triệu nói thêm một số lưu ý trên đường đi, Tiết Cảnh đều ghi nhớ cẩn thận.

Dù sao cũng là đến kiếm tiền, thái độ làm việc của hắn vẫn khá nghiêm túc.

Đi theo Tiểu Triệu qua vài cái thang máy, Tiết Cảnh đến tầng 22 của khách sạn Thụy Châu.

“Ngài cứ đi thẳng theo hành lang này là đến sảnh tiệc, hôm nay cậu Diệp bao trọn cả tầng, đã dặn dò nếu không cần thiết thì người không phận sự không được đến gần, tôi không tiện vào trong, chỉ có thể đưa ngài đến đây thôi.”

Thái độ của Tiểu Triệu vẫn cung kính như cũ.

Tiết Cảnh gật đầu, xoay người đi về phía sảnh tiệc.

Đi chưa được bao xa, qua góc cua thì thấy một cánh cửa lớn hai bên, đi tới rồi trực tiếp đẩy cửa ra.

Tiết Cảnh cứ tưởng những bữa tiệc của đám con nhà giàu này sẽ là viễn cảnh vô số nam thanh nữ tú nâng ly cụng chén trong tiếng nhạc du dương của piano giống như trên phim, trò chuyện về những chuyện mà người thường khó tiếp cận được.

Nhưng vừa đẩy cửa sảnh tiệc ra, hắn đã nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ.

“Everybody—”

“Quẩy lên nào!!”

Trong tiếng hò hét cuồng nhiệt, ánh đèn neon nhấp nháy khắp nơi.

Tiết Cảnh hơi sững sờ, nhìn chiếc bàn DJ lạc lõng giữa sảnh lớn và DJ mặc đồ hip-hop, đầu đeo tai nghe, tay không biết đang làm gì nhưng cứ liên tục xoa lên mặt bàn.

“Hửm? Vào nhầm chỗ à?”

Hắn lặng lẽ lùi ra ngoài, nhìn số tầng.

Tầng 22, sảnh tiệc.

“Không nhầm mà?”

Hắn lại đẩy cửa ra, bước vào.

Âm nhạc ồn ào lại vang lên, Tiết Cảnh nhìn xung quanh sảnh tiệc, trên trần nhà là những chiếc đèn chùm pha lê tinh xảo lộng lẫy, vách tường được trang trí bằng tranh tường nghệ thuật và các tác phẩm điêu khắc, dưới chân là một tấm thảm trải sàn hoa văn, phong cách trang trí rõ ràng mang hơi hướng cổ điển.

Chỉ là không hiểu sao lại có thêm một chiếc bàn DJ ở giữa...

“Sao không đến thẳng quán bar luôn đi.” – Tiết Cảnh cảm thấy hơi cạn lời.

Cất công bao trọn cả sảnh tiệc đắt tiền như vậy, chỉ để đổi chỗ nhảy nhót?

Nhìn mấy chục người trẻ tuổi ăn mặc lịch sự lắc lư theo điệu nhạc, Tiết Cảnh mỉm cười, cũng chả để ý lắm.

Dù sao hắn chỉ đến để làm nhiệm vụ bảo vệ, những người tham gia bữa tiệc làm gì cũng chẳng liên quan đến hắn.

Cho dù hắn có đẩy cửa ra, nhìn thấy mấy chục người đang làm chuyện gì đó kỳ quặc thì công việc của hắn hôm nay cũng không thay đổi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!